Chợ người - Thơ Trọng Bảo
Rời quê đến chốn "chợ người"
Những mong bán chút mồ hôi của mình
Thôi thì tại cuộc mưu sinh
Dãi dầu giữa chốn thị thành gian lao.
Chợ người mua bán lao xao
Nghe lời mặc cả mà đau nhói lòng...
Quê xa vợ trẻ ngóng trông
Con chờ học phí, mẹ mong an bình
Phố phường cạm bẫy rập rình
Dấn thân cũng tại kiếp mình phù du.
Thương người đi bán giấc mơ
Chợ người họp đến bao giờ mới tan?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét